>>Kỳ 3: Nguyễn Ng. - tên giả danh cách mạng
>>Kỳ 2: Ông Dương Ngọc Chánh - công hay tội?
>>Kỳ 1: Về ngôi nhà có nhiều vụ giết người
Như các kỳ Báo Giáo Dục
TP.HCM đã đăng về chuyện ba mẹ tôi bị hàm oan. Quá đau xót và oan ức, vâng
lời mẹ, tôi đã đi tìm các nhân chứng là các bác, các cô công tác cùng thời với
cha tôi, những người đã tổ chức và liên lạc với cha tôi trong những năm ông làm
cơ sở cho cách mạng, nhờ các bác làm những nhân chứng sống xác nhận cho lòng
trung thành với cách mạng và đất nước của cha tôi, cũng như xác nhận những hành
động tội lỗi của tên Nguyễn Ng. trong thời gian y đội lốt Phó ban An ninh xã Mỹ
Đức. Trong đó có bác Võ Tấn, nguyên Phó bí thư huyện ủy Phù Mỹ; bác Dương Đình
Khải, cô Trương Thị Đổng, chú Nguyễn Tàm là người tổ chức cho cha tôi làm cơ sở
và liên lạc, chỉ đạo, giao nhiệm vụ cho cha tôi. Thời gian đầu có bác Lê Văn
Đáng, nguyên là Bí thư xã Mỹ Đức thời kỳ 1961, chú Nguyễn Ngọc Phách, nguyên là
Phó bí thư Đảng ủy xã Mỹ Đức kiêm Bí thư chi bộ An ninh vũ trang xã, người đã
trực tiếp bắt tại trận Nguyễn Ng. đang cưỡng hiếp phụ nữ ở Quang Nghiễm; bác
Nguyễn Thanh Bằng - Bí thư Đảng ủy xã Mỹ Đức 1968, người trực tiếp kiểm điểm
Nguyễn Ng. và thay mặt Đảng ủy xã ký quyết định khai trừ Nguyễn Ng. ra khỏi Đảng
về tội xử lý người vô cớ và cướp tài sản, cưỡng hiếp công dân. Sau khi có đầy đủ
nhân chứng và lời xác nhận, tôi làm đơn xin minh oan cho cha, gửi đến các cấp ủy
từ xã, huyện, tỉnh đến trung ương.
Bà Nguyễn Thị Cầu đã minh oan được cho chồng sau 40 năm hàm oan |
... Trong khi chờ sự thẩm định, kiểm
tra của các cấp thì năm 1989, có thể nói đây là giai đoạn bi thảm nhất cuộc đời
tôi; một người có 17 năm công tác trong ngành y tế, hết ở chiến khu về đến sở y
tế tôi không ngừng một ngày cố gắng làm việc để xứng đáng với truyền thống yêu
nước của người cha xấu số. Tôi được Nhà nước tặng huy chương chống Mỹ hạng nhất,
Chính phủ cách mạng lâm thời miền Nam Việt Nam tặng huy chương quyết thắng, Bộ Y
tế tặng huy chương vì sức khỏe nhân dân, Tổng liên đoàn Lao động Việt Nam tặng
huy chương vì sự nghiệp công đoàn. Nhưng việc xin đi thi và học đại học vẫn bị
một vị lãnh đạo ban tuyển sinh của tỉnh không cho đi “vì lý lịch cha tôi bị cách
mạng xử lý”. Trong khi đó, mẹ tôi (bà Nguyễn Thị Cầu) được Nhà nước tặng huân
chương kháng chiến chống Mỹ cứ nước hạng 3, em trai là liệt sĩ hy sinh chiến
trường Campuchia được Nhà nước công nhận là liệt sĩ. Thật may cho tôi lúc này
một số tờ báo đã lên tiếng, em trai tôi Dương Minh Toàn được nhận bằng tốt
nghiệp, mẹ tôi được hưởng chế độ liệt sĩ và được tặng huân chương kháng chiến
hạng 3, bản thân tôi sau đó năm 1990 mới được đi học đại học sau 15 năm mong
muốn và chờ đợi. Nhưng cũng mới giải tỏa ở cấp tỉnh và cấp thành phố, còn nỗi
oan của cha tôi người nằm dưới mồ và vết đen chính trị của gia đình, của lý lịch
tôi ở tại xã nhà vẫn chưa được công khai minh oan và rửa sạch. Nhiều lần tôi đã
đề nghị với tỉnh nhưng vẫn trôi qua.
Đến tháng 2-2009, trong buổi họp
đồng hương Phù Mỹ để mừng Đảng, mừng Xuân năm Kỷ Sửu, tôi gặp Thiếu tướng Phùng
Đình Ấm là đồng hương và bạn học với cha tôi từ thời thiếu niên. Sau khi nghe
tôi tâm sự về nỗi oan của gia đình mình, Thiếu tướng xúc động và giúp tôi viết
một bức thư đạt lý thấu tình, gửi cho Thường trực Ban bí thư Trung ương Đảng, đề
nghị vì uy tín và niềm tin yêu của nhân dân đối với Đảng. Trung ương có sự chỉ
đạo cho tỉnh Bình Định và huyện Phù Mỹ thông báo kết luận của Tổng cục An ninh
và Ban bảo vệ chính trị Bộ Nội trung ương đến tận xã Mỹ Đức và chi bộ Đảng ở địa
phương về ông Dương Ngọc Chánh là cơ sở cách mạng, bị giết hại. Ông là một giáo
viên của ta ở vùng giải phóng, bị hàm oan chứ không phải là cộng tác viên của
địch, để xã thông báo cho nhân dân biết và xóa được vết nhơ oan ức cho lý lịch
chính trị ông Chánh và gia đình, được hưởng sự trong sạch như mọi gia đình công
dân khác. Đồng thời kèm với bức thư của Thiếu tướng Phùng Đình Ấm là lá đơn đề
nghị tha thiết của tôi gửi Ban bí thư với nội dung như thư của Thiếu
tướng.
Ngày 24-12-2009, Đảng ủy và UBND xã Mỹ Đức đã triển khai thông báo
hai công văn của Ban tổ chức Trung ương Đảng và Ban tổ chức tỉnh ủy Bình Định và
phổ biến về chi bộ Đảng thôn An Giang Tây, quê của cha tôi là ông Dương Ngọc
Chánh đã sinh ra và bị chết oan.
Thế là sau 42 năm (1968-2010) nỗi hàm
oan của cha tôi đã được minh oan công khai trước nhân dân, cái bản án mập mờ của
kẻ xấu vu cáo cha tôi và lý lịch chính trị của gia đình tôi phủ lên lớp màn đen
“gia đình có người làm cộng tác viên cho địch bị cách mạng xử lý” đã được xóa
bỏ. Những ngày Kỷ Sửu đi, Canh Dần đến là những ngày vui trọng đại đối với gia
đình tôi không gì có thể so sánh được. Từ đây cũng như mọi gia đình khác trên
đất nước Việt Nam, gia đình tôi tự hào là một gia đình yêu nước, trong sáng,
được hưởng mọi quyền lợi và làm tròn nhiệm vụ của một công dân.
Trúc
Chi
(Viết theo lời kể của Dương Minh Trị, Thanh tra viên Thanh tra Bộ
Y tế, công tác tại TP.HCM, con trai của ông Dương Ngọc Chánh)
No Comment