Xem "Bài viết trước đây"

Về việc minh oan cho ông Dương Ngọc Chánh ở xã Mỹ Đức, huyện Phù Mỹ, tỉnh Bình Định: Không thể chậm trễ hơn nữa

Từ năm 2000, Ban Tổ chức Trung ương và Bộ Công an, cùng các cơ quan Trung ương đã kết luận “ông Dương Ngọc Chánh… chết tháng 8-1968, không phải là cộng tác viên, tình báo viên cộng tác với địch chống phá cách mạng”. Nhưng đến nay, xã Mỹ Đức vẫn chưa tiến hành minh oan được cho ông Chánh.

Lão thành cách mạng Trương Thị Đổng, thôn An Giang, xã Mỹ Đức trao đổi với tác giả (bên phải) về những đóng góp cho cách mạng của ông Dương Ngọc Chánh

Ông Dương Ngọc Chánh, sinh năm 1929, tham gia cách mạng từ 1955 đến năm 8-1968, do một sự nhầm lẫn, hiểu nhầm, ông đã bị an ninh xã Mỹ Đức bắn chết. Báo cáo xác minh số: 25/BC-CA, ngày 21-11-1980 của Công an huyện Phù Mỹ, Ty Công an tỉnh Nghĩa Bình (nay là Công an tỉnh Bình Định), nêu rõ: Trong kháng chiến chống Mỹ, ông Chánh làm nghề y tá và dạy học; đồng thời cũng là cơ sở cách mạng của ta được các đồng chí Võ Tấn, Phó Bí thư Huyện ủy Phù Mỹ và đồng chí Trương Thị Đổng, Lão thành cách mạng, đảng viên thôn An Giang, xã Mỹ Đức giao nhiệm vụ, hiện còn rất minh mẫn (trong ảnh). Thế nhưng do hiểu nhầm “cứ ta chạy càn đâu là Dương Ngọc Chánh chạy theo đó, nhằm mục đích nắm tình hình báo cho địch” mà Phó ban An ninh xã Mỹ Đức đã cho bắt ông Dương Ngọc Chánh ngày 3-8-1968, và ra lệnh bắn chết vào đêm mùng 9-8-1968.



Tại Văn bản số: 1973/A11(A35), ngày 14-12-2000, và Văn bản số: 1028/A11(A35), ngày 6-8-2001, của Tổng cục An Ninh (Bộ Công an), “Về việc minh oan cho ông Dương Ngọc Chánh”, gửi Ban Kiểm tra Trung ương và Ban Bảo vệ chính trị nội bộ Trung ương, kết luận: “Cơ quan An ninh đã tập trung thu thập tài liệu từ nhiều nguồn, bằng nhiều phương pháp xác minh khách quan, khoa học khẳng định ông Dương Ngọc Chánh không phải là gián điệp phản động hay đã cộng tác với địch”.

Tiếp đến, ngày 22-12-2003, Cục Bảo vệ Chính trị 1, Tổng cục An ninh (Bộ Công an) có Văn bản số: 524/A35, về việc giải quyết khiếu nại của CCB, Đảng viên, Cán bộ hưu trí Dương Minh Trị, là con trai cả của ông Dương Ngọc Chánh, gửi Ban Bảo vệ Chính trị Nội bộ Trung ương, khẳng định: “Ông Dương Ngọc Chánh không phải là cộng tác viên, tình báo viên cộng tác với địch chống phá cách mạng”.

Khi vụ việc chưa được Tỉnh ủy Bình Định giải quyết dứt điểm, ngày 16-11-2009, Ban Tổ chức Trung ương có Công văn số: 6861-CV/BTCTW, về việc thông báo lịch sử chính trị ông Dương Ngọc Chánh, nêu rõ: “Ban Tổ chức Trung ương đề nghị Ban Tổ chức Tỉnh ủy Bình Định thông báo đến Đảng ủy xã Mỹ Đức, huyện ủy Phù Mỹ biết ông Dương Ngọc Chánh đã được các cơ quan chức năng kết luận không phải là tình báo viên của địch chống phá cách mạng”.

Ngày 8-9-2017, Cục Bảo vệ Chính trị nội bộ, Ban Tổ chức Trung ương tiếp tục có Công văn số: 3659-CV/BTCTW, gửi đồng chí Nguyễn Thanh Tùng, Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy Bình Định, đề nghị thông báo các văn bản liên quan của Bộ Công an, Ban Tổ chức Trung ương về việc minh oan cho ông Dương Ngọc Chánh đến Đảng ủy xã Mỹ Đức và Huyện ủy Phù Mỹ.

Trước việc cấp ủy, chính quyền xã Mỹ Đức chưa minh oan cho ông Dương Ngọc Chánh, ngày 3-10-2017, Ban Tổ chức Tỉnh ủy Bình Định trực tiếp tổ chức hai cuộc họp Ban chấp hành Huyện ủy Phù Mỹ và Ban chấp hành Đảng bộ xã Mỹ Đức mở rộng, để quán triệt nội dung các văn bản của Ban Tổ chức Trung ương và của Tổng cục An ninh (Bộ Công an) kết luận ông Dương Ngọc Chánh không phải là tình báo viên của địch chống phá cách mạng.

Mặc dù ông Dương Ngọc Chánh chưa được giải oan, nhưng gia đình ông Chánh vẫn tuyệt đối trung thành với sự nghiệp cách, nghiêm chỉnh chấp hành mọi đường lối chính sách của Đảng và pháp luật. Vợ ông Chánh – Bà Nguyễn Thị Cầu, sinh năm 1930, già chết năm 2019. Trước năm 1975 bà là cơ sở cách mạng nuôi dưỡng, bảo vệ cán bộ cách mạng, được tặng thưởng Huân chương Kháng chiến hạng Ba. Coi trai ông bà: CCB, đảng viên Dương Minh Trị, cán bộ hưu trí; Liệt sĩ Dương Minh Ninh, bộ đội, chiến đấu và hy sinh tại Chiến trường Cam pu chia năm 1980.

Oan sai là điều đáng tiếc; không mong muốn và trong chiến tranh  là điều khó tránh khỏi, nhất là những trường hợp hoạt động đơn tuyến như ông Dương Ngọc Chánh - vì nhiệm vụ thậm chí phải hy sinh.

Trường hợp của ông Dương Ngọc Chánh mừng là xác minh được; đặc biệt là còn người giao nhiệm vụ cho ông Chánh. Báo Cựu chiến binh Việt Nam đề nghị Đảng ủy xã Mỹ Đức, huyện Phù Mỹ tổ chức minh oan ngay cho ông Dương Ngọc Chánh.

Bài và ảnh: KIỀU BÌNH ĐỊNH trên cuuchienbinh.vn

Thứ Ba, 9 tháng 3, 2021

P2. NHỮNG “HÒN ĐÁ TẢNG” MANG DANH CÁN BỘ (Đăng trên Fan page Nhà báo Quang Vinh và những người bạn)

 Tất cả văn bản của Bộ Công an, ban Bảo vệ Chính trị Nội bộ Trung ương và Ban Tổ chức Trung ương đều đến địa phương đầy đủ. Kỳ lạ thay, chính quyền địa phương vẫn bất chấp, tiếp tục gây khó khăn cho những người còn sống: chứng nhận lý lịch “là con của kẻ phản động” để không cho các con ông Chánh được làm việc tại cơ quan nhà nước, ngay cả hài cốt Liệt sỹ Dương Minh Ninh cũng không cho mang về an táng tại quê nhà. Một số đồng chí đồng đội cũ của ông Dương Ngọc Chánh còn bị xem xét kỷ luật khi đã ký vào các giấy tờ kêu oan cho ông.

Các phóng viên truyền hình CAND tiếp tục đến làm việc với Ban Thi đua Khen thưởng tỉnh Bình Định. Lãnh đạo Ban đã trình bày đầy đủ văn bản hướng dẫn địa phương cấp huyện, cấp xã để làm hồ sơ truy phong danh hiệu cho ông Dương Ngọc Chánh, nhưng “cấp cơ sở không chịu làm thì cấp tỉnh cũng chịu thua”.

Trở lại thôn An giang, xã Mỹ Đức huyện Phù Mỹ, tỉnh Bình Định- là quê hương của ông Dương Ngọc Chánh và cũng là cấp cơ sở đầu tiên có thể xác nhận minh oan hay không cho ông Chánh. Tổ phóng viên nhận được “bài lên lớp” của ông Bí thư Đảng ủy xã, ông ta cho rằng các cấp Trung ương không hiểu gì về thực tế cơ sở và vẫn khẳng định ông Dương Ngọc Chánh có tội. Hai căn cứ để khẳng định “cái tội” đó của ông Chánh là hành động “tuyên án tử hình” của ông Phó Ban an ninh xã Nguyễn Ngưu và ông ý kiến của ông Phan Văn Năm - Thường vụ Huyện ủy, phụ trách địa bàn xã Mỹ Đức giai đoạn đó.

Trước hết, nói về nhân vật có tên là Nguyễn Ngưu (nay đã chết): Trong báo cáo gửi Ty Công an Nghĩa Bình năm 1968, ông Võ Ngọc Chánh - Trưởng Công an huyện Phù Mỹ kiêm Trưởng đoàn công tác của Ban An Ninh tỉnh Nghĩa Bình tại huyện Phú Mỹ giai đoạn 1967 - 1968 đã viết: “Nguyễn Ngưu vốn là một tay ăn chơi rượu chè. Giai đoạn Mỹ - Diệm do Nguyễn Ngưu không phải là đối tượng bị địch để ý nên đã được một số cơ sở của ta móc nối và đến năm 1965 cho làm an ninh thôn rồi lên Phó Ban an ninh xã Mỹ Đức”. 

Thời điểm này do địa bàn cách trở vì Phù Mỹ là vùng chồng lấn cả giải phóng lẫn tạm chiếm nên công tác an ninh ở xã Mỹ Đức bị lơ là, Nguyễn Ngưu đã bắt và giết hại khoảng 12 người ở thôn An giang, trong đó có ông Dương Ngọc Chánh với lý do họ là “phần tử phản động”. Khi cấp trên hỏi về bằng chứng, tài liệu phản động của họ thì Nguyễn Ngưu không đưa ra được. Nhận thấy vấn đề nguy hiểm nên Huyện ủy Phù Mỹ đã thay không cho Nguyễn Ngưu làm việc từ năm 1969. Hiện nay ở xã Mỹ Đức vẫn còn nhiều gia đình có những oan khuất do Nguyễn Ngưu gây ra.

Tiếp tục làm rõ thêm về nhân vật Nguyễn Ngưu này, bà Nguyễn Thị Nhung - cán bộ phụ nữ xã Mỹ Đức giai đoạn đó, là đầu mối tổ chức bí mật của ta đã xác nhận việc ông Chánh bị giết oan là do mâu thuẫn với Nguyễn Ngưu trong việc mua một khu đất tại địa phương chứ không phải là gián điệp hay phản động gì như Nguyễn Ngưu kết án.

Nhân vật thư hai có vai trò quan trọng tại thời điểm đó, cũng là “hòn đá tảng” lớn nhất hiện nay là ông Phan Văn Năm, nguyên Thường vụ Huyện ủy Phú Mỹ - phụ trách khu vực xã Mỹ Đức. Gặp phóng viên, ông Năm khẳng định ông Dương Ngọc Chánh là đảng viên Quốc dân đảng, là tay sai cho giặc hoạt động chống phá Cách mạng miền Nam, gây bao tội ác cho đồng chí đồng đội. Và việc  kết án ông Chánh có văn bản, hồ sơ luận tội rõ ràng. Thế nhưng khi được hỏi về hồ sơ lưu thì ông Năm lại cho rằng thời điểm đó chiến tranh chỉ truyền miệng, không có bất cứ giấy tờ gì. Tất cả đều gói gọn trong các chữ “bí mật” và “hoạt động đơn tuyến”.

Đó là bức họa về chân dung các “hòn đá tảng” của địa phương xã Mỹ Đức đã có “sức mạnh vô song” chặn mọi con đường đòi lại danh dự cho chồng, cha của vợ con ông Dương Ngọc Chánh; vô hiệu hóa mọi xác nhận, văn bản chỉ đạo của Trung ương.

Không chấp nhận “quay mặt làm ngơ” trước sự oan khuất của một con người, một gia đình, một dòng họ…Truyền hình CAND tiếp tục bám trụ tại xã và gặp được nhiều nhân chứng khác: bà Trương Thị Đổng, nguyên phụ trách công tác phụ nữ xã Mỹ Đức, là cấp trên của ông Dương Ngọc Chánh trong tổ chức bí mật tại cơ sở. Bà Đổng đã hơn 90 tuổi, dù không đọc được chữ nhưng vẫn một mực nhờ con cháu viết hộ xác nhận minh oan cho ông Chánh: “Ông Dương Ngọc Chánh từ năm 1965 - 1968 là cơ sở cách mạng do tôi xây dựng, nhiệm vụ nào của tổ chức giao cho ông cũng đều hoàn thành”, rồi bà điểm chỉ bằng máu để chứng mình lời mình nói.

Một số nhân chứng đã rất cao tuổi đã chủ động gặp phóng viên để phát biểu rằng ông Chánh có vỏ bọc tốt là giáo viên và thầy thuốc nên có thể hoạt động hợp pháp trong lòng địch. Chính ông đã cứu thoát một số chỉ huy thoát khỏi vòng vây của địch và kịp thời cung cấp thuốc men cứu chữa cho du kích và dân quân xã Mỹ Đức trong giai đoạn chiến đấu ác liệt với quân địch.

Một số Đảng viên cao tuổi tại địa phương đã chấp nhận bị cấp ủy đảng cơ sở kỷ luật để khẳng định rằng ông Chánh gị giết oan và ông Chánh không làm tay sai cho địch, ông Chánh là cơ sở cách mạng của ta. Thiếu tướng Phùng Đình Ấm - nguyên Phó đoàn B90 Bộ đội Trường Sơn gửi Thường trực Ban Bí thư Trung ương vào năm 2009, có đoạn: “ông Dương Ngọc Chánh là một cơ sở, có công với cách mạng chứ không phải là mật báo viên cho địch. Cái chết của ông Dương Ngọc Chánh là cái chết oan, gia đình ông Chánh trong sạch về chính trị”.

ông Dương Minh Trị - tìm và gặp lại những Đảng viên cao tuổi tại địa phương

Khi viết lại câu chuyện làm chương trình này, chúng tôi rất đau xót khi bà Nguyễn Thị Cầu, vợ ông Dương Ngọc Chánh đã ra đi, không thể chờ thêm sau gần ½ thế kỷ chưa một ngày nguôi ngoai về cái chết oan ức của chồng mình. Anh con trai cả Dương Minh Trị điện thoại cho tôi: “Mẹ anh ra đi thanh thản lắm, buổi chiều bà còn đòi các cháu mở lại cái đĩa hình của ANTV làm về ba thế rồi ra đi, trong lòng bàn tay vẫn là đĩa hình của các em” 

Tôi nghẹn ngào nói với anh Trị: “Thôi, anh đừng an ủi động viên ANTV nữa, mẹ và gia đình anh chưa khi nào được thanh thản vì vẫn còn những con người mang danh “cán bộ” nhưng chưa bao giờ hiểu nỗi đau của người khác” ./.

P1. NHỮNG BỨC THƯ TUYỆT VỌNG (Đăng trên Fan Page Nhà báo Quang Vinh và những người bạn)

 NỬA THẾ KỶ OAN KHUẤT

Một cái chết đầy khuất tất của người cha từ gần nửa thế kỷ trước kéo theo hàng loạt hệ lụy cho những người con trong giai đoạn đất nước mới thống nhất. Hành trình đi tìm công lý cho người cha kéo dài suốt gần 50 năm; đến nay dù đã có kết luận minh oan từ các cơ quan chức năng có thẩm quyền Trung ương nhưng vẫn không được các cấp chính quyền địa phương công nhận. Phóng viên truyền hình Công an nhân dân đã có quá trình thu thập tài liệu, gặp gỡ các nhân chứng để có cái nhìn khách quan nhất về cuộc đời của một người đàn ông vừa được coi là có công với cách mạng, vừa bị coi là làm gián điệp cho địch.

P1. NHỮNG BỨC THƯ TUYỆT VỌNG

“Kính thưa các anh, các chị!

Tôi tên là  Dương Minh Toàn, sinh ngày 10/10/1968 ở thôn An giang, xã Mỹ Đức, huyện Phù Mỹ, tỉnh Nghĩa Bình. Năm 1983 tôi thi đậu vào trường trung học nông nghiệp tỉnh Nghĩa Bình, qua 3 năm học tôi đã tốt nghiệp khoa kế toán và đã được kết nạp vào Đoàn TNCS Hồ Chí Minh. Thế nhưng theo thông báo của Ban giáo dục chuyên nghiệp tỉnh thì cái chết của ba tôi là Dương Ngọc Chánh chưa được xác minh rõ ràng. Tôi vẫn là con của một tên phản động bị cách mạng trừng trị nên không được cấp bằng tốt nghiệp và không được nhận công tác.

Thưa các anh, các chị! Ngày ba tôi chết, mẹ tôi mới có bầu tôi chưa đầy 2 tháng. Tôi sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh mẹ tôi tham gia cách mạng đã từng bị giặc bắt đánh đập, tù đầy. Đã bao lần tôi hỏi mẹ tôi về ba tôi, mẹ tôi đều khẳng định “Ba con là cán bộ cách mạng bị kẻ xấu giết hại. Con hãy tin rằng Đảng sẽ minh oan cho Ba con”. Tin lời mẹ tôi, anh cả tôi là Dương Minh Trị đã vào chiến khu hoạt động từ năm 1972 khi mới 16 tuổi, anh thứ 3 là Dương Minh Ninh đã vào bộ đội năm 1980 và hy sinh ở Campuchia năm 1981. Đã bao nhiêu lần chúng tôi gởi đơn lên huyện, lên tỉnh cầu mong được điều tra, xem xét làm rõ về cái chết của ba tôi, vậy mà tất cả vẫn chìm trong im lặng. Cái chết của ba tôi đè nặng lên đầu chúng tôi …Cái chết ấy như một cánh cửa đang khép chặt cửa ngõ vào đời của chúng tôi….”

Câu chuyện bắt đầu từ đêm rằm tháng 7/1968, khi cả thôn An Giang xã Mỹ Đức huyện Phù Mỹ tĩnh Nghĩa Bình cũ (nay là tỉnh Bình Định) đang chìm trong giấc ngủ thì bị khuấy động bởi tiếng ngời la ó, hò đuổi nhau và kết thúc bằng 2 phát súng chua chát xé tan màn đêm….

Sáng hôm sau, cả xã Mỹ Đức xôn xao về chuyện đêm qua ông giáo làng Dương Ngọc Chánh ở thôn An Giang bị An ninh xã bắn chết. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra vì ông Chánh là thầy giáo và cũng là thầy thuốc cho bà con trong xã, không gây thù oán gì ai. Thế rồi tất cả sững sờ khi nhận thông báo từ ông Nguyễn Ngưu, Phó Ban An ninh xã Mỹ Đức: “Tên Dương Ngọc Chánh tức Phẩm là một tên phản động điệp báo cho Mỹ Ngụy nên đã bị cách mạng trừng trị…”.

Sau khi chồng mất, một nách 5 đứa con lại phải sống giữa 2 luồng nghi ngờ của cả phía TA và phía ĐỊCH. Phía ta thì coi gia đình bà là phản cách mạng cần phải quản lý chặt nên ban ngày gọi lên núi học tập cải tạo. Còn phía địch lại coi là gia đình Cộng sản cần phải diệt nên ban đêm bị bắt ngủ rìa ngoài làng để nếu bị bộ đội, du kích tấn công thì sẽ là bia đỡ đạn đầu tiên. 

Gần 8 năm trời (từ 1968 đến 1975), mấy mẹ con bà Nguyễn Thị Cầu (huyện Phù Mỹ, tỉnh Bình Định) sống trong sự ghẻ lạnh hận thù của cả 2 phía ta và địch cho đến ngày giải phóng.

Từ sau những ngày thống nhất đất nước, mấy người con của ông Dương Ngọc Chánh là Dương Minh Trị và Dương Minh Toàn đã lặn lội gõ cửa tất cả các cơ quan chức năng từ địa phương đến Trung ương để đi tìm sự thật về cái chết của người cha. Đồng hành với anh em ông Dương Minh Trị là rất nhiều đồng chí đồng đội xưa kia của ông Dương Ngọc Chánh và cả phóng viên Truyền hình CAND. 

Tiếp tục những lá đơn gần như tuyệt vọng của người anh cả Dương Minh Trị về cha mình cuối cùng đã đến được tay những người có trách nhiệm:

Ngày 14/12/2000, Tổng cục An ninh nhân dân - Bộ Công an đã có công văn số 1973/A11 (A35) gửi Ban Kiểm Tra Đảng và Ban bảo vệ Chính trị nội bộ Trung ương. Trong công văn nêu rõ: “Sau khi nhận được đơn của ông Dương Minh Trị, Bộ Công an đã chỉ đạo Công an tỉnh Bình Định kiểm tra xác minh tài liệu trong hồ sơ lưu trữ của ta, hồ sơ tình báo viên, mật báo viên của các cơ quan tình báo Mỹ - Ngụy và đảng phái phản động ta thu được của địch khi giải phóng miền Nam, nhưng đến thời điểm này chưa phát hiện tài liệu nào kết luận ông Dương Ngọc Chánh làm việc cho địch. Ngày 20/4/1989, tỉnh ủy Bình Định chỉ đạo đình chỉ điều tra, đến nay chưa có ý kiến chỉ đạo để giải quyết khiếu kiện của gia đình ông Chánh. Thực tế trong việc chỉ đạo để giải quyết vụ khiếu kiện của ông Dương Minh Trị, cấp ủy đảng địa phương có biểu hiện bao che nội bộ, mất dân chủ và cực đoan thể hiện như việc yêu cầu các đảng viên không được xác nhận minh oan cho ông Chánh, kiểm điểm và kỷ luật những đảng viên tiếp tục xác nhận minh oan cho ông Chánh, yêu cầu các cơ quan Nhà nước cho các con ông Chánh thôi việc vì lý do khiếu kiện phá rối nội bộ…”

Bà Nguyễn Thị Cầu cùng con trai Dương Minh Trị - Thắp hương cho con trai là liệt sỹ Dương Minh Ninh tại nghĩa trang liệt sỹ An Giang - Mỹ Đức - Phù Mỹ - Bình Định

Ngày 6/8/2001, Tổng cục ANND tiếp tục có công văn số 1028/A11 (A35) gửi Ban Kiểm tra Đảng và Ban Bảo vệ Chính trị nội bộ Trung ương khẳng định “Cơ quan an ninh đã tập trung thu thập tài liệu từ nhiều nguồn bằng nhiều phương pháp xác minh khách quan khoa học có thể khẳng định ông Dương Ngọc Chánh không phải là gián điệp phản động hay công tác cho địch”.

Ngày 16/11/2009, Ban tổ chức Trung ương đã có công văn số 6861 gửi Ban tổ chức tỉnh ủy Bình Định kết luận “Ông Dương Ngọc Chánh không phải là cộng tác viên, tình báo viên cộng tác với địch chống phá cách mạng. Ban tổ chức Trung ương đề nghị Ban tổ chức Tỉnh ủy Bình Định thông báo đến Đảng ủy xã Mỹ Đức, huyện Phù Mỹ biết ông Dương Ngọc Chánh đã được cơ quan chức năng kết luận không phải là tình báo viên của địch chống phá cách mạng”.

Mọi chuyện tưởng chừng như đã mở ra một giai đoạn mới tươi sáng cho gia đình ông Dương Ngọc Chánh, thế nhưng tất cả những công văn xác nhận minh oan cho ông Chánh từ các cấp có thẩm quyền Trung ương và Bộ Công an đều tiếp tục rơi vảo quên lãng khi chính quyền địa phương sở tại một mực khăng khăng rằng ông Chánh có tội, ông Chánh là tay sai cho địch và nhất quyết không chịu làm các hồ sơ truy phong người có công với cách mạng cho ông Dương Ngọc Chánh.

(xem tiếp P2)